Một anh thổ dân Mexico đang ngồi câu cá thì gặp một khách du lịch người Mỹ. Vị người Mỹ ân cần hỏi thăm anh ta:
– Một ngày thế này anh câu có được nhiều không?
– Cũng không nhiều lắm, vài con cá, đôi khi bắt được rùa hoặc tôm.
– Để bắt được chừng ấy thì anh mất bao lâu?
– Khoảng 1 buổi sáng hoặc một buổi chiều là xong
– Thời gian còn lại anh làm gì?
– Tôi chơi với các con, phụ nấu ăn với vợ. Tối vào làng uống bia với các bạn. Thế là hết một ngày.
– Sao anh không câu cả ngày?
– Cần gì! Như thế này là đủ cho cả nhà tôi trong một ngày rồi.
– Nghe này, tôi đã tốt nghiệp MBA ở Harvard và hiện là một nhà kinh doanh thành đạt. Tôi có gợi ý thế này nhé, thay vì câu nửa buổi, anh hãy thử dành cả ngày để câu xem. Như thế, ngoài số cá đủ ăn, anh sẽ có cá dư để bán.
– Như thế để làm gì?
– Để anh có tiền. Mỗi ngày một ít, dần dần anh sẽ tích lũy đủ tiền, thuê người khác câu cho anh, còn anh thì đứng ra buôn bán với khách hàng.
– Để làm gì?
– Thì như thế chẳng mấy chốc anh sẽ có nhiều tiền hơn. Anh có thể mua một con tàu. Nhờ con tàu, anh có thể đánh bắt được nhiều hải sản có giá trị hơn, và lại làm ra nhiều tiền hơn.
– Rồi làm gì tiếp theo?
– À. Anh có thể sang Mỹ, mở công ty hoặc buôn chứng khoán. Như vậy thì anh có thể kiếm được lợi nhuận hàng trăm nghìn đô la mỗi năm.
– Thế tôi phải mất bao lâu để được như thế?
– Khoảng 20 đến 30 năm gì đó, tùy mức độ khôn ngoan và cả may mắn của anh – vị khách người Mỹ tính toán.
– Giàu như thế thì tôi được gì?
– Trời ơi anh ngốc thế. Có tiền là có tự do. Lúc đó, anh sẽ không phải làm gì cả, chỉ việc du lịch đến một hòn đảo nào đó, tận hưởng cuộc sống: sáng thì đi câu, chiều chơi với con và giúp vợ nấu ăn, tối vào làng uống bia. Thế không phải là mục đích sao?
- Thì hiện tại tôi vẫn đang tận hưởng cuộc sống như thế mà, cần gì phải mất tới 20 năm.
(Sưu tầm)
Post A Comment:
0 comments: